Nhà ngoại giao lấy làm tiếc vì cô vừa lên máy bay

Ngô Mai Linh sinh năm 1996, tốt nghiệp Đại học Ngoại giao Trung Quốc. Cô vừa trở về Seoul, Hàn Quốc từ chuyến đi thứ hai vào tháng Tư. Ở Linh, hai chuyến đi là hai trải nghiệm khác nhau.

Tôi đã đến Seoul lần đầu tiên vào năm ngoái trong một thời gian ngắn, và tôi vẫn cảm thấy thiếu thời gian. Để tham quan những địa điểm du lịch nổi tiếng đã được phê duyệt trên mạng và đánh dấu vào tất cả danh sách, tôi đã rất cố gắng đi bộ 10-15 cây số, nhưng tôi sợ không thể nghỉ ngơi. .. Tốn nhiều thời gian.

Linh đặt tên cho album ảnh du lịch năm ngoái của mình là “Seoul: Checked”. Ảnh: NVCC.

Sau khi đến một địa điểm, tôi nhanh chóng lên tàu đến địa điểm tiếp theo trong vòng nửa tiếng đến một tiếng. Chưa nói đến việc săn hàng (giá rẻ), tâm lý thích mua hàng xách tay, hầu như lần nào ra nước ngoài tôi cũng sắm cho mình, gia đình, bạn bè rồi mua. Mua nó cho tôi. Chỉ dựa vào phí hành lý là không đủ để giảm chi phí.

Thiếu ngủ, uể oải, căng thẳng, không hài lòng, hối hận, đây là cảm giác của tôi khi tôi đến Seoul lần đầu tiên. Khi nghĩ lại chuyến đi trước đây của mình, tôi thực sự cảm thấy mình sắp chết.

Nhưng chuyến đi này hoàn toàn khác, tôi muốn thư giãn thay vì trả tiền vé. Chiếc máy bay này thực sự có thể cảm nhận được chiều sâu của đất nước mà bạn đặt chân đến, cho phép họ sống như những người trẻ tuổi ở đất nước của họ.

Linh sẽ có thêm nhiều trải nghiệm thư giãn trong chuyến đi năm nay. Ảnh: NVCC .

Tôi không phải là danh sách, nhưng tôi dành cả ngày ở dãy nhà này hay dãy phố nọ, rồi đi bộ khắp các con phố. Thấy chỗ nào thú vị, đẹp và giá cả hợp lý là mình quay lại. Thật tiếc khi có rất nhiều người hỏi tôi có muốn ở lại đó không. -So với những chuyến đi trước, tôi đã dám dành hai tiếng đồng hồ lang thang trong ngôi chùa cổ, thắp hương, chiêm ngưỡng kiến ​​trúc và chụp những góc hình thấp và đẹp. Tôi đã dành một tiếng đồng hồ để đi bộ trên sườn núi cao của Giang Nam, dưới ánh hoàng hôn, tôi nói với bạn bè của mình: “Năm ngoái không dài như vậy.” Hongdae và Sinchon, năm ngoái tôi chỉ biết một con đường từ nhà ga đến nhà ga năm nay. Mình “phải” đi bộ đến “chán” đi bộ ở đây, mình cũng cùng nhóm bạn đi ngắm hoa anh đào. Từ máy ảnh, điện thoại, máy quay phim cho đến Polaroid (camera lấy liền), Seoul Forest kéo dài ba tiếng đồng hồ, và Không bỏ lỡ một quả đào nào .— Tôi thức đến khuya và không chơi game với bạn bè đến 4 giờ chiều. Sáng hôm sau tuyết rơi, hôm sau đi uống cà phê và gửi email vào buổi sáng, cảm giác rất thoải mái.

Lynn từ tốn ngắm hoa anh đào, và họ không muốn cung cấp đủ thủ tục nhận phòng. Ảnh: NVCC. Thịt nướng, thử đồ ăn Hàn Quốc ở Hongdae, tôi đã ghé thăm nhà hàng cơm của hai vợ chồng ở Daxiang. Khi chuyển từ tầng này sang tầng khác, tôi hài lòng với khẩu vị của mình, xem từ các thương hiệu địa phương đến các thương hiệu lớn của Hàn Quốc Đồ trang trí. Lands, tôi phục sức sáng tạo của họ.

Điều quan trọng nhất là tôi không còn phải lo lắng về việc mang theo túi to, túi bé, mỹ phẩm, quần áo … những thứ mua rẻ không dùng được Đã qua .—— Những khoảnh khắc này khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc và ngọt ngào. Tôi cảm thấy mình không còn xa lạ với nền văn hóa của mình. Ít nhất là ở Seoul, dù là ăn uống, du lịch hay đi đến những địa điểm mà người dân địa phương thường lui tới, tôi đều có thể Cảm nhận những khoảng thời gian tuyệt vời trong cuộc đời. Chuyến đi này không mang lại cho tôi những điều hối tiếc như những lần trước.

Ngô Mai Linh

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *