Người đàn ông, 86 tuổi, dịch thư tại Bưu điện Sài Gòn

Trong tòa nhà Bưu điện Trung tâm Sài Gòn, có một ông già giản dị, ăn mặc chỉnh tề, khiêm tốn, sẵn sàng kể chuyện Sài Gòn cho du khách. Đây là ông Dương Văn Ngọ, dịch giả và nhà văn đã làm việc lâu nhất tại Việt Nam. Đến bưu điện. Với mỗi bức thư viết hoặc dịch cho anh ta, anh ta chỉ nhận được từ khách hàng 10.000 đến 15.000 đồng, không hơn gì. Tuy nhiên, trong một thời gian dài, anh không chỉ nghĩ đến công việc này để kiếm sống mà anh làm vì yêu nghề và muốn cải thiện đất nước. Đã từng làm việc ở nhiều vị trí. Năm 36 tuổi, ông được cử vào bưu điện học thêm tiếng Anh và tiếng Pháp để phục vụ công việc. Tính đến nay, anh đã gắn bó với nghề viết thư được 26 năm. Anh cẩn thận đọc từng chữ của du khách bằng kính lúp, sau đó dịch và viết bức thư. Ảnh: Mỹ Phương

Hàng trăm lượt khách trong và ngoài nước đến tham quan mỗi ngày. Nhiều người quay sang xin chụp ảnh hoặc yêu cầu anh viết thư vì sự tôn trọng cách dịch và chữ viết gọn gàng của anh. Anh cũng giới thiệu những câu chuyện xưa và nay về Sài Gòn cho khách du lịch và gợi ý những nơi họ nên đến. Bằng sự hiểu biết, khiêm tốn và nhiệt tình của mình, anh đã mang hình ảnh đẹp của con người Việt Nam đến với du khách.

Hàng trăm bức thư nước ngoài đã được trao

Đó là lý do tại sao ông Ngọ cũng nhận được rất nhiều thư và hình ảnh từ bạn bè quốc tế. Có những câu chuyện anh không nhớ, nhưng cũng có những bức thư anh sẽ không bao giờ quên.

Phim kể về một cặp vợ chồng người Pháp đến Việt Nam để tìm địa chỉ ngôi nhà cũ nơi cha họ sống từ năm 1956 đến năm 1958. Tình cờ đến thăm bưu điện và họ may mắn gặp được ông Ngô-ông trải lòng về những thăng trầm của thành phố. Sau khi giới thiệu sơ qua về đặc điểm của ngôi nhà, ông Wu đưa hai du khách Pháp đến đại sứ quán Pháp cũ. Họ đã chụp ảnh và gửi lại cho anh chị em của họ để xác nhận. Sau đó, hai vợ chồng vui vẻ gửi thư cảm ơn anh đã tìm được nơi ở cũ. Ảnh: Mỹ Phương

“Bạn là biểu tượng tiêu biểu cho lòng nhân hậu và sự thánh thiện của người Việt Nam”, đây là câu nói cuối cùng của hai du khách Pháp sau khi gửi lại bức thư chúc mừng do ông Ngọ viết. Trong mỗi lần trả lời, anh đều ghi chép cẩn thận và sao một bản để bảo quản.

— Một câu chuyện khác về mẹ của cặp mẹ con Việt Pháp cũng khiến anh rất tích cực. Sau chiến tranh, người con theo cha sang Pháp, lớn lên về Bình Phước tìm mẹ. Họ gặp nhau, và từ đó họ giao tiếp.

Sau nhiều năm, mẹ tôi lại từ Bình Phước đến bưu điện Sài Gòn nhờ anh Ngô dịch bức thư và gửi cho thằng bé cứ 2-3 phút trong vài tháng. Thời gian trôi qua, Pháp không chỉ gửi thư tay cho mẹ mà còn đích thân viết cho ông cố, người đã liên tục truyền tải thông điệp này đến mẹ con anh. Anh Ngọ vui vẻ kể trong câu chuyện dài dòng: “Khi cho đi và nhận lại nhiều thứ thì niềm vui như được nhân đôi.” Bởi anh luôn mang sứ mệnh rút ngắn khoảng cách.

Du khách chụp ảnh ông Ngô vì ngưỡng mộ nhân cách của ông. Ảnh: Mỹ Phương

Anh Ngô cho biết, mỗi ngày có 30 – 40 du khách muốn chụp ảnh cùng anh, cũng có nhiều người đến đặt câu hỏi. Dù mệt nhưng anh vẫn nhiệt tình đáp ứng yêu cầu của du khách.

Vì tuổi cao, người quản lý bưu điện cho phép ông nghỉ trưa mát mẻ, nhưng từ chối vì sợ sự cố. Như vậy sẽ khiến nhân viên cảm thấy xấu hổ nên anh đã chọn đến một quán ăn gần đó để gọi cơm với giá chỉ 10.000 đồng, sau đó nghỉ ăn trưa.

Người viết thư thuê này luôn tâm niệm một điều: “Phục vụ công chúng đến nay vẫn khỏe. Ơn trời. Tôi cần sống khiêm tốn và có đạo đức. Gửi email

Phương, USA

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *