-Bạn vừa tổ chức thành công Đêm nhạc kỷ niệm 25 năm thành lập. Làm thế nào mà kế hoạch để lại cho bạn phía sau?
– Tôi xem đi xem lại đoạn ghi hình của chương trình. Tôi chưa bao giờ có bầu không khí, loại cảm giác này. Sân khấu rất lớn, với hơn 3.000 khán giả, nhưng mọi người có thể kết nối với nhau và kết nối với âm nhạc của tôi.
Đêm nhạc đánh dấu sự nghiệp nghệ thuật 4 năm của tôi. Chặng đường không dài nhưng được mọi người xung quanh thích, tôi trưởng thành nhanh chóng. Điều quan trọng nhất đối với tôi sau bốn năm là tôi đã tìm thấy những người thân thiện với tôi và tầm nhìn của tôi đã mở rộng.
VũCát Tường đã tổ chức Đêm Hòa nhạc Kỷ niệm 25 năm vào ngày 14 tháng 10 — Sự trưởng thành của bạn thay đổi?
– Tôi không còn là một đứa trẻ mới biết đi, sợ hãi mọi thứ, vẫn bị bắt nạt. Trong bốn năm qua, tôi đã gặp rất nhiều rắc rối do không muốn gặp gỡ mọi người. Đôi khi tôi nghĩ người này sẽ đi cùng tôi nhưng cuối cùng lại khiến tôi đau lòng. Sự non nớt khiến tôi rơi vào tình trạng cô đơn tột độ và khiến tôi tự hỏi tại sao không ai trên thế giới này có thể thuyết phục được tôi.
Cho đến nay, điều quan trọng nhất tôi có thể làm là vực dậy bản thân và tin vào vẻ đẹp của con người. Cuộc sống
— showbiz là một công ty nhỏ, nơi tụ hội của những gì mãnh liệt nhất, thử thách lòng dũng cảm và niềm tin của mỗi người. Càng có nhiều thử thách, tôi càng mạnh mẽ. Càng dễ rơi vào trạng thái tồi tệ, tôi càng nên tin vào sự trung thực. Cuộc sống này còn rất nhiều điều kỳ diệu .—— Ai có thể giúp bạn lúc khó khăn?
– Khán giả là nguồn ủng hộ lớn nhất của tôi. Khi vấp ngã, bị lừa và đọc những bình luận của dư luận, tôi nghĩ: “À, người ta vẫn yêu mình ở đó” – Luôn có người yêu bên cạnh. Chúng tôi yêu nhau được ba năm. Tuy nhiên, tôi không để người yêu thấy rằng tôi luôn thất bại, tôi phải giữ vững phẩm giá của mình. Vì vậy, tôi thường giải quyết các vấn đề một mình. Khi ở bên người yêu, tôi không thích phàn nàn.
– Người nghe thích mặc váy lên sân khấu trong khi cô ấy vốn có liên quan đến phong cách tomboy. Tại sao bạn không sử dụng hình ảnh phụ nữ để thu hút khán giả?
– Tôi mặc chiếc váy này vì tôi thích nó. Tuy nhiên, tôi không muốn dự đoán trước được, tôi muốn khán giả tò mò về mình. Ngoài ra, quan điểm của tôi về âm nhạc không giới hạn độ tuổi, giới tính, thời gian và không gian. Cách ăn mặc và giọng hát của tôi sẽ ngày càng rõ ràng hơn. Tôi hy vọng rằng đàn ông và phụ nữ yêu thích tôi, và cả đàn ông và phụ nữ, già và trẻ, thích âm nhạc của tôi.
Thời trang và âm nhạc không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ ai, mà là do tôi hay thay đổi và tự làm. Có thể cách hát “Phiêu” của tôi bị ảnh hưởng bởi những người thầy như Thanh Bùi, Phương Uyên, nhưng sau nhiều tháng học hỏi, tôi đã tìm lại được bản thân và xác định được phong cách của mình.
Ca sĩ cho rằng mỗi người đều có ưu điểm nam nữ khuyết điểm nhất định .—— Cố nghệ sĩ Hong Kong huyền thoại Trương Quốc Vinh từng tâm niệm: “Nếu hai loại người có thể hòa làm một, thì Một nghệ sĩ sẽ đạt đến trình độ cao nhất. Không có loại hình nghệ thuật nào. Bạn nghĩ sao?
– Tôi đồng ý với quan điểm này rằng ở mỗi người vẫn có điểm mạnh và điểm yếu của phụ nữ. Không ai có thể nói rằng tôi không bao giờ khóc. Tôi luôn mạnh mẽ. Tôi không bám vào một tấm gương, cũng không muốn trở thành một người không có khuyết điểm và nỗi đau. Tôi muốn là chính mình và thể hiện bản thân theo cảm xúc của chính mình. Tâm hồn không có giới tính, không có quốc tịch, và đau đớn hay hạnh phúc cũng không có tình dục. , Chỉ có con tim mới cảm nhận được.
* MV Vài phút trước MV của Vũ Cát Tường
– Ý tưởng về giới tính của tôi xuất hiện khi nào?
– Xuất hiện vào năm 2013, khi tôi Khi cắt tóc, sau khi cắt tóc, tôi thấy tóc ngắn quá, tóc dài, mặc váy hay áo vest quá bình thường, người khác nhận xét “cô này nam tính quá, cô này xinh đẹp xấu quá” không ảnh hưởng gì đến tôi. Xét về vẻ đẹp đến từ tâm hồn.
Đối với tôi, điều quan trọng nhất là tôi có thể kiếm sống được, ví dụ như hôm nay tôi sáng tác được bài này thì ngày mai tôi cũng sáng tác được.
– Ai sẽ cho? Nó có thêm nghệ danh “Cát Tường” (Cát Tường) – cái tên này có nghĩa là bình an, phước lành?
Tôi sửa lại cho tôi. Khi tôi sinh ra, bà tôi gọi tôi là Phượng Tường. Khi tôi bốn, năm tuổi, Tôi nhìn Huân Châu theo cách nhìn hay nói “Sa hoàng Cha xuống, Y xuống”.ường, thích lắm, nên dù là con nít, đòi đổi tên, tôi cũng không hiểu nghĩa “điềm lành”. Sau đó, tôi biết được rằng “điềm lành” có nghĩa là may mắn và tốt bụng. Tôi là thế này, từ nhỏ tôi đã muốn lựa chọn mà không ai có thể ngăn cản hay ép buộc tôi, bởi vì tôi rất cứng đầu và bướng bỉnh. Tôi đã sử dụng một cái gì đó, nó phải là một cái gì đó tôi thích, nếu không tôi sẽ không sử dụng nó, hoặc nó sẽ tồi tệ hơn. Ví dụ, khi tôi còn học đại học, tất cả mọi người trong lớp đều sử dụng một chiếc máy tính bình thường, nhưng vào đầu năm nhất, tôi đã nói với họ: “Con muốn mua thiết bị của Apple.”
Nhưng con cũng hứa rằng mẹ sẽ dùng những thứ này. Từ năm thứ hai, tôi đã sử dụng máy tính để học các khóa học sáng tác, phối khí và trực tuyến ở nước ngoài. Cháu chắt, cố gắng che đậy khó khăn của cháu, giờ trưởng thành cháu mới nhận thấy trách nhiệm của mình với gia đình. Là trụ cột tài chính của ngôi nhà, tôi hy vọng mình có thể chăm sóc những người thân yêu của mình nhiều nhất có thể, nhưng tôi không muốn thể hiện mình đã làm gì, vì đây là nghĩa vụ của tôi.
* VũCát Tường hát nhạc phim “Em của ngày hôm qua” – Nghinh Xuân