Bùi Công Duy là một cây roi tài ba

Đã có lúc thầm trách bố nhưng chàng trai 33 tuổi nhận ra thuật ngữ “đòn roi tình yêu” không phải là hiểu lầm. Giá trị của huy chương có ý nghĩa như thế nào đối với bạn?

– Tôi đã tham gia các cuộc thi từ khi còn là một đứa trẻ, và tôi chỉ biết làm bài – làm bài kiểm tra bằng ngôn ngữ của người lớn, bất chấp thành tích. Khi đứng trên sân khấu, tâm lý thi đấu của trẻ chỉ là nghĩ: làm thế nào để chơi tốt hơn những người khác. Tâm lý xưa hơn nay: học thì phải thi, thi phải có giải. Hầu hết các nghệ sĩ đều như vậy. Thời gian trôi qua, tôi nhận ra rằng những gì tôi đã đạt được không còn chỉ là một tấm huy chương. Nhìn nhận một cách khách quan, tôi thấy mình rất may mắn, cần nhiều yếu tố để đạt được mục tiêu này. Nhiều người rất tài năng, nhưng họ không may mắn như tôi.

– Một trong những cơ hội của anh ấy là cha anh ấy đã dạy violin từ khi anh ấy 4 tuổi. Giả sử như ngày đó nghệ sĩ Bùi Công Thành không còn đưa con vào lĩnh vực nghệ thuật nữa thì quà của ông có gì khác?

– Tôi nghĩ điều quan trọng nhất là sau khi định hướng cho gia đình tài năng, bởi vì tôi đã chứng kiến ​​nhiều tình huống do định hướng sai, và cuộc sống sẽ đổi hướng. Nhiều người có khả năng, nhưng giáo dục thường xuyên không nên bị gián đoạn. Một nghệ sĩ chơi nhạc hay đã khó, giữ được độ khó 5-10 năm lại càng khó hơn. Sự ảm đạm của ngành nghệ thuật nằm ở độ tuổi còn khá non trẻ. Cha tôi là một nghệ sĩ và rất vui khi chỉ ra cho tôi những điều tôi không thích ngày hôm đó. Nhiều đứa trẻ ngủ gật với cây đàn piano, mở mắt và cầm lấy cây đàn piano – Tôi thì không. Tôi thích chơi hơn, nhưng cha tôi bắt một đứa trẻ 4 tuổi phải làm việc chăm chỉ. Năm hơn 10 tuổi sang Nga, tôi là người Việt Nam duy nhất trong trường, ở xứ lạnh không ai chơi game nên tôi không biết làm gì ngoài việc học. — Bạn có trách cha mình vì tuổi thơ đã mất?

– Tôi không thích đọcMặc dù đối với tôi, việc học không khó, thậm chí học văn hóa cũng không khó. Để làm mẫu mực cho con trai, người cha đôi khi dùng đòn roi. Khi bạn tôi ra ngoài, bố tôi ở bên cạnh và buộc phải chơi piano theo cách ông ấy thích. Đôi khi, anh tưởng như đã thành công, và trên bờ vực được tha bổng, anh vẫn phải bắt đầu lại. Tôi cũng tự nhủ: “Mình phải làm sao đây, có ích gì?” Khi còn nhỏ, tôi thầm trách bố nhưng không dám nói ra, nhưng rồi tôi thấy điều đó là chính xác. Cha tôi là một người điềm đạm. Khi tôi thành công, anh không chúc mừng nhưng qua biểu hiện hời hợt, tôi biết anh tự hào về tôi. — Tôi sẽ hướng dẫn anh ấy làm những gì phù hợp với anh ấy nhất (cười). Tôi hy vọng anh ấy có hiểu biết chung về âm nhạc và nghệ thuật – vậy thôi, nếu anh ấy chọn một nghề khác, tôi có thể giúp anh ấy tốt hơn. Nếu các con tôi sinh ra ở phương Tây, có lẽ tôi dạy chúng theo phương pháp của phương Tây, nhưng bây giờ tôi đã về Việt Nam. Tôi cũng là người Việt Nam cực đoan, nhưng người Việt Nam chúng ta có câu: “Thương cho roi cho vọt”. Khi bạn muốn đạt được mục tiêu của mình, bạn phải chấp nhận những khoảng thời gian khó khăn như vậy. Nhưng tôi không có quyền lực mà cha tôi áp đặt lên tôi.

– Một học trò của cha anh đã biểu diễn trong Dàn nhạc giao hưởng Berlin nổi tiếng của dàn nhạc. Nếu bạn vẫn ở Nga và trở thành người châu Á đầu tiên tham gia Ban nhạc dây Virtuoso Moscow nổi tiếng, thì vị trí của bạn sẽ không thay đổi. Bạn nghĩ sao nếu ai đó so sánh?

– Tôi không bao giờ hối hận, vì tôi nghĩ sự lựa chọn của mình là tốt. Cuộc sống hàng ngày làm những điều tương tự không phù hợp với tôi. Tôi thích các hoạt động đầy màu sắc và tìm thấy sự cân bằng ở đó. Từ hè đến cuối năm, tôi có thể làm một số tiết mục, nhưng đầu năm chủ yếu chỉ đi dạy. Tôi thật may mắn khi có thể làm được nhiều điều mà mình thích. Mỗi khi lên lớp hay lên sân khấu, tôi đều có những cảm xúc riêng. Thỉnh thoảng đi xem phim hoặc tham gia các hoạt động giải trí. Cảm ơn tôi đã hết thời gianirc; Tôi nhanh, tôi biết rất nhiều.

– Vợ anh, nghệ sĩ piano Trinh Hương, chắc đã theo anh ấy về Việt Nam. Bạn đang rất hạnh phúc, còn cô ấy thì sao?

– Cô ấy sẽ không đi theo tôi. Cả hai bên đều tin rằng Việt Nam đang làm được nhiều hơn thế. Thậm chí tôi thích ở lại phương Tây để phục vụ cô ấy hơn. Khi về Việt Nam, tôi thích chuyển vào Sài Gòn vì tôi sinh ra ở miền Nam, nhưng tôi có bản năng và có cơ hội làm việc chăm chỉ ở Hà Nội.

– “” Nhưng trên thực tế, năm 2012, anh ấy chỉ biểu diễn một buổi biểu diễn quy mô lớn với Dàn nhạc Giao hưởng Berlin, còn các buổi biểu diễn khác không phải là buổi biểu diễn của anh ấy. Bạn nghĩ sao?

– Hiện tại, tôi rất hài lòng với việc trình diễn nhạc cổ điển. Ngoài buổi biểu diễn vào tháng 7, tôi còn có nhiều chương trình quan trọng, như làm việc trong các dự án văn hóa ở Na Uy và Việt Nam, thăm châu Âu và tham gia các buổi hòa nhạc của Toyota. Tuy nhiên, những buổi biểu diễn khác chưa được quảng bá rộng rãi, chẳng hạn như buổi hòa nhạc vĩnh cửu của Dàn nhạc Giao hưởng Berlin, được tổ chức gần như cùng lúc, lại không gây được nhiều sự chú ý. Thấy rằng công việc dần đi theo quỹ đạo mong muốn. Bất kể số lượng hay chất lượng, mỗi chương trình đều có thể vươn ra thị trường quốc tế. Sự xuất hiện của tôi không nhiều. Tôi đi bộ rất chậm. Tôi đặt ra lộ trình dài hạn cho bản thân trong 10 năm 20 năm. Nếu tôi năng động, tôi sẽ được chú ý nhiều hơn, nhưng tôi hài lòng với cách mà tôi theo đuổi và hướng tới.

– Những tiết mục như Đàm Vĩnh Hưng livehsow, tiết mục khai trương Trung tâm kim hoàn … Sự xuất hiện ngắn ngủi như cách làm một chương trình, đây có phải là sự đánh đổi của bạn giữa dài và ngắn?

– Tôi nghĩ nghệ sĩ tồn tại ở Việt Nam là chuyện bình thường. Khó, chúng ta chưa có thị trường thực sự. Mọi người nghĩ về tôi rất tốt nên tôi thường gây bất ngờ khi tôi xuất hiện ở những nơi ồn ào, nhưng cuộc sống thì ở đâu cũng vậy mọi người# 7847; n tồn tại. Cổ điển đôi khi bị đóng khung ở những nơi sang trọng, nhưng nếu nhìn nhận một cách khách quan, thế giới đang ở ngay trước mắt. Các nghệ sĩ cổ điển đã biểu diễn tốt trong các sự kiện khác nhau, ngay cả trong đám tang và đám cưới. Phần trình diễn của anh Hồng thì khác vì bố dượng của tôi (nhạc sĩ Phú Quang) và anh Hồng rất thân thiết, không chỉ mời anh ấy tham gia cuộc thi.

Ở Việt Nam, tôi không chỉ làm việc cho các con đập. Hồng Rồng, tôi kết nối với Tân của tôi. Tôi học với cô ấy tại Nhạc viện TP.HCM. Cá nhân tôi rất thích nhạc pop, nhưng tôi chưa có kinh nghiệm về nhạc pop. Không phải sự kết nối nào cũng thành công, nhưng không có ranh giới về mặt sáng tạo nghệ thuật và chúng ta phải dám thử. Ví dụ, tôi đã mạo hiểm tham gia vào các hoạt động sân khấu như thế này đã làm phong phú thêm cuộc sống của tôi.

– Những người biểu diễn thường được gọi là những người cực đoan. Gia đình anh và gia đình vợ đều là nghệ sĩ. Sự tìm tòi và sáng tạo của mọi người đã trải qua phản ứng của người khác chưa?

– Tôi không nghĩ chúng tôi là những người cực đoan, mà là những người sống logic, tôn trọng cá tính của nhau. . Chơi các bài hát với hàng triệu nốt nhạc và suy nghĩ về hàng ngàn câu hỏi. Làm sao có thể thực hiện được nếu bộ não không có đủ logic? Càng thành công trong nghệ thuật, bạn càng phải tìm được sự cân bằng. Âm nhạc thực sự rất gần với toán học. Người ta nói văn nghệ sĩ giỏi văn, nhưng tôi thấy lạ là nhà văn lại bỏ qua môn văn mà giỏi toán. Tôi là một ví dụ.

– Nghệ sĩ Đặng Thái Sơn đã từng chia sẻ rằng anh ấy nghe nói chắc bạn đã chơi một bài hát thú vị khi bạn vừa bị giết. Chúng ta cũng biết câu chuyện về Kep Tu Ben của Ruan Cong Huan, về cái chết của cha anh. Trong trường hợp này, bạn nghĩ gì về số dư?

– Tôi rất may mắn, tôi chưa gặp phải trường hợp tương tự, nhưng tôi có thể tưởng tượng. Tôi nghĩ điều này khó vì nghệ sĩ rất mong manh. Họ nhạy cảm và dễ bị thao túng hơn những người bình thường, đó là lý do tại sao họ nên giữ một cái đầu lạnh thở hổn hểnDễ thương; tôi nghĩ tài năng cũng cần thiết. Con người trở nên nhạy cảm hơn khi lớn tuổi, những người trẻ tuổi đôi khi quá thoải mái. Tôi cảm thấy tốt: sự khác biệt giữa một đứa trẻ 15 tuổi chơi một đứa trẻ 18 tuổi hay một đứa trẻ 33 tuổi. Càng lớn tuổi càng khó lên sân khấu, vì luôn có sự đấu tranh giữa lý trí và tình cảm. Không phải cứ cúi gập người là tốt- “Tôi rất bất ngờ và hạnh phúc khi biết mình lọt vào top 50 người tiên phong do VnExpress.net bình chọn. Những việc tôi không tốn tiền để làm nhưng khi đóng góp của tôi được mọi người chú ý và đánh giá cao, Đó là người hoạt động nghệ thuật hạnh phúc nhất, tôi nghĩ những nhận định này rất khách quan, vì dù tôi không phải là người hời hợt, nhưng từ những người nổi tiếng và công chúng, tôi đã lướt qua danh sách này và cảm thấy mọi người đều xứng đáng.

Năm 2012 là một năm rất thành công. Tôi đã thử nhiều thứ và phát triển nhiều chương trình để phát triển âm nhạc cổ điển. Năm tới, tôi sẽ tham gia các hoạt động thực thi pháp luật, hầu hết là ở nước ngoài. Tôi cũng cố gắng làm Biểu diễn trong nước. Tình hình kinh tế khó khăn nhưng cuộc sống vẫn cần thời gian để lắng dịu. Ngay cả trong Thế chiến thứ 2 cũng đã biểu diễn opera và múa ba lê. Dù có chuyện gì xảy ra thì cũng cần có nghệ thuật để khơi dậy tinh thần. Nếu tinh thần không tốt thì chúng ta Làm sao để có cái nhìn lạc quan về tương lai? ”-Bùi Công Duy.

– Ngọc Trân phát

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *