Trong số hàng trăm bài hát chưa từng được viết bởi cố nhạc sĩ, sáng tác đầu tiên của ông vào năm 1968 đã trở thành bài hát được yêu thích nhất. Bài hát này nói về một người đàn ông nhớ bóng hình cố nhân khi ghé thăm ga tàu cũ. Ôm mãi tình yêu, chàng đợi cô gái trên “núi” để hái “hoa” cho chàng. Trong một trong những cuốn sách mới nhất của Vũ Đức Sao Biển, Phượng Ca (NXB Văn hóa Văn nghệ 2019), nhạc sĩ đã kể lại những bài hát mà ông mơ về Xu khi còn học cấp ba ở Xuyên (Quảng Nam), huyện Duy. –Singer Anh Ngoc hát “Thu, Hát cho nhân dân” (thu âm trước 1975). Video: Youtube .
Những năm 1960, cậu bé Vô Hối (tên thật là Vũ Đức Sao Biển) đăng ký vào Hội An. Mỗi chiều thứ bảy, anh ta phải đi bộ về nhà. Trường học bắt đầu vào buổi trưa. Anh có một người bạn cùng quê, chia làm hai hạng, cùng họ tên Thu. Vì cô sợ đi một mình nên anh sẽ đợi mỗi khi cô về. Cô đung đưa bên cạnh anh và nói một cách bẽn lẽn: “Đừng bao giờ để anh một mình.” Một lần, thấy anh ôm cây đàn, cô nói: “Ngày sau nếu trở thành nhạc sĩ, em nhớ viết nhé. Qua một bài hát. ”
Nhạc sĩ Vũ Đức Sao Biển tuổi đôi mươi. Ảnh: VĐSB .
Ngày đó anh thường đi bộ về phía sau, từ mái tóc bên bờ vai gầy trong nắng, anh luôn quan sát kỹ cơ thể anh. Có lần cô bị gai tre đâm vào chân khiến anh mất tập trung. Lần gặp đầu tiên, chàng đang đi dạo trong cánh đồng dâu tằm xanh mướt bỗng thấy hai bông hoa đuôi sam rất đẹp. Anh ấy ngại ngùng hái hoa cho bạn – đây là lần đầu tiên và duy nhất trong đời. Họ nắm tay nhau, và mặc dù tâm trí anh tràn đầy cảm xúc, họ đã đi một quãng đường dài mà không nói một lời.
Năm 1966, ông đậu Khoa Sư phạm Việt-Hoa thuộc Trường Đại học Tổng hợp Sài Gòn (Sài Gòn trước đây). Sau đó, họ mất liên lạc với nhau. Năm 1968, bố mất, anh về quê rồi mất. Anh đã tìm kiếm khách sạn của người giúp việc cũ, nhưng khi cô ấy chuyển đi. Tháng 9 năm ấy, nhạc sĩ đang ngồi bên sông Thu Bồn giữa đồi Sim tím nở rộ. Nhớ lại lời người bạn kể năm xưa, anh trải giấy lên cây đàn và bắt đầu viết: “Sông nào chở nàng người yêu Người về thăm bến cũ hạc treo lơ lửng và ra đi vĩnh viễn giấc mơ? Shin Hill, tôi nhớ mọi người rất nhiều … “
Nhạc sĩ viết theo cấu trúc của âm nhạc cổ điển và tiêu chuẩn của âm nhạc phương Tây. Lời bài hát đầy cảm xúc lãng mạn, đó là “giữa tình bạn và tình yêu” khi tác giả nhớ lại mối tình đầu của mình.
Nhạc sĩ kể năm 2011: “Lúc đó tâm hồn tôi trong sáng, như dòng suối trong vắt chảy dọc sườn đồi Mùa thu hoa Sim tím nở như hoa Sim ngọt ngào giữa mùa thu. Nó toát lên màu hoa tím lãng mạn, bình dị và những ngôi sao vàng khiến người ta nhớ mãi “.—— Bài hát này được sáng tác bởi hai ca sĩ Anh Ngọc, Hà Thanh và nhạc sĩ Trần Nhật Bằng. Hát hòa thanh nhanh chóng trở nên phổ biến trên đài phát thanh. Sau đó, bài hát tiếp tục nổi tiếng qua các vai Lệ Thu, Mai Hương, Vân Hà, Vân Quỳnh, Ngọc Long, Phương Băng, Cẩm Vân … Thu ơi, hát tặng người đã trở thành một trong những bản tình ca kinh điển. Đến mùa thu, “thương hiệu” Vũ Đức Sao Biển được tạo dựng.
Cẩm Vân hát “Mùa thu, Bài ca cho người” trong “Duyên dáng Việt Nam” năm 1996. Video: Phương Nam. Hát với nhạc sĩ là một dấu ấn không thể phai mờ. Năm 2017, anh trở về chốn cũ – Đồi sim Duy Sơn (Quảng Nam). Sau khi trở về khách sạn, anh viết ngay “Trên núi”. Nhạc sĩ cho rằng ca khúc mới không thể quá cứng theo bản tình ca cũ. Với anh, những suy nghĩ trong sáng của những năm 1920 chỉ có một lần, rồi biến mất vĩnh viễn.
Wude Saint-Bien luôn hoài niệm và viết nhiều bài, như “Giấc mơ trong buổi chiều”, “Đường về”, “Đường về cõi”, “Thời xưa”, Phượng ca, Phố Hoài, Đôi mắt. .. “Cảm ơn thời gian tốt lành! Đã làm cho tôi thành nhạc sĩ”, anh viết cho Phượng ca.
Nhạc sĩ Vũ Đức Sao qua đời trên biển vào đêm khuya 6/5, hưởng thọ 73 tuổi sau hai năm điều trị ung thư. Ảnh: Quỳnh Trân.
Sau này, nhiều người hỏi anh có gặp lại Thư không. Nhạc sĩ nói rằng ông chưa bao giờ nghe nói về bà trong hơn 50 năm. Anh ấy tin vào thứ Năm sẽ sống một cuộc sống yên bình và hạnh phúc. Đôi khi, nhạc sĩ cho rằng nếu không tìm lại được mình vẫn là điều tốt, vì anh sẽ luôn giữ lại hình ảnh cũ. Anh nói: “Nếu tôi gặp bạn của tôi trong một đám đông, tôi đã không gặp anh ấy.”